” Như cành phong non chiều xưa em nép vào anh”
Trở lại Quảng Bình, nhạc Trịnh instrumental suốt quãng đường đi, bọn trẻ ngủ rồi ăn, trêu chọc nhau rồi ngủ. Hai vợ chồng im nghe nhạc, lặng ngắm núi xanh chồng lên núi, đường dài hút sâu vào rừng thẳm, thung lũng êm đềm trải dài bên khe nước nhỏ uốn quanh dưới chân cầu nhỏ, những nghĩa trang ẩn mình sau lá, một công trình cũ bị thời gian hủy hoại và dây leo vùi lấp. Quãng đường trải mãi, và kết thúc ở bờ biển dài lấp lánh nắng, bể bơi dài tràn nước nhìn ra biển, những luống hoa mùa hạ dài đỏ rực và con đường tản bộ hẹp dài uốn quanh.
Nước biển lạnh, bọn trẻ chơi trong bể bơi thay vì ra biển. Biển vắng, tiếng sóng rì rầm không bị tiếng người lấn át. Bãi cát vàng níu chân người bước, sóng trào lên cuốn cát xuống biển, rửa sạch từng ngón chân trần đang bước, làm dịu cát nóng dưới bàn chân. Nắng chói chang trên những mái nhà, nóc thuyền, chói chang trên cát vàng và gió, chói chang trên mái tóc bồng bềnh. Nằm nổi thư giãn trên mặt nước, nghe tiếng sóng ầm ì, tiếng hơi thở mình ngắt quãng, tiếng gió lướt trên mặt nước, thấy mình bé nhỏ quá giữa những gì đang diễn ra, giữa ngọn gió đổi chiều liên tục, thấy sự sống mong manh và trân quý vô cùng.
Tối muộn, những ngọn đèn trên thuyền câu lấp lánh ra khơi. Nằm trên chiếc ghế dài bên biển, một lon bia Huda cho kẻ hiếm khi uống đồ có cồn làm mình rơi vào trạng thái lâng lâng như đang đứng giữa hai thế giới. Ban nhạc Philipines chơi lại những bản tình ca cũ, tiếng hát vọng từ quán bar “Lonely rivers flow to the sea, to the sea, to the open arms of the sea”. Trên cao, gió khua nghiêng cả tán lá dừa, và vầng trăng tròn tỏa sáng trên bầu trời đen thẫm. Không gian tối mờ, nửa mơ nửa thực, ánh đèn dọc lối đi không đủ để nhìn rõ nét mặt người. Người đàn ông kéo theo cái bóng thật dài nhẹ nhàng đến gần, cúi người khẽ hỏi:
– Tôi nằm ghế cạnh cô được không?
– Mời anh, ghế chung mà, anh cứ dùng.
– Cô đi cùng gia đình hay một mình?
– Tôi đi cùng gia đình anh ạ.
– Người đàn ông của cô có ổn không và cô có còn yêu hắn?
– Tôi vẫn yêu hắn và hắn là người đàn ông tốt. Tôi cũng đang băn khoăn không biết hắn có còn yêu tôi, và có thấy hài lòng.
– Tôi nghĩ hắn vẫn luôn yêu cô. Có thể là hắn quá kiêu ngạo để nói ra điều đó.
– Tôi cũng biết hắn là kẻ ngạo nghễ, nên chưa từng đòi hỏi lời hắn nói, nhưng thi thoảng cũng băn khoăn.
– Nếu cô cho phép, tôi xin được hò hẹn với cô. Cô sẽ là tình nhân của tôi, và bạn đời của hắn. Đôi đường đều tròn vẹn.
– Nghe hấp dẫn quá. Anh cũng có vẻ rất tự tin là tôi sẽ nhận lời. Nhưng sao anh lại chọn tôi? Có bao nhiêu cô gái trẻ trên bờ biển này.
– Bởi tôi biết cô sẽ là một người tình say đắm.
– Tôi vẫn có thể là người tình của hắn. Sao phải là anh?
– Tôi chỉ đưa ra lời đề nghị. Cô là người chấp nhận hay từ chối.
– Nếu tôi từ chối?
– Cũng chẳng sao. Tôi vẫn thích cô, vẫn thế mà.
Người đàn ông xoay người, nghiêng hẳn về phía mình, khẽ cười trong bóng tối. Mình cũng bật cười. Hắn nhỏm dậy “Anh tán em lại từ đầu nhé? Ra bar uống gì không?” Mình lắc đầu.
Đã đủ cho một ngày, một ngày rất tuyệt!
Quảng Bình, tháng 6 năm 2014
Phạm Việt Hà