Viên thủy tinh màu đỏ

Hồi nhỏ, có lần tôi được một bạn cùng lớp cho một viên thủy tinh màu đỏ sẫm tuyệt đẹp. Tôi rất thích đứng ở sân trường lúc nắng to, giơ viên thủy tinh lên thật cao, để những tia nắng xuyên qua nó, lấp lánh và ấm áp như một ngôi sao. Tôi quý viên thủy tinh đến nỗi, đi ngủ cũng khư khư giữ nó trong tay. Hôm ấy sau giờ đi học, một tay nắm chặt viên thủy tinh, một tay vung vẩy cặp sách, tôi tung tăng chân sáo chạy về nhà, chẳng may bước hụt, ngã lộn xuống rịa đê, viên thủy tinh văng đi mất. Cả buổi chiều lần tìm viên thủy tinh mà không thấy, tôi thẫn thờ vì đã đánh mất một thứ tuyệt đẹp mà tôi vô cùng yêu quý. Cái cảm giác tiếc nuối cứ theo tôi mãi, như thể tôi đã đánh mất cả một ngôi sao.

Tôi nghiệm ra rằng không ai có thể quay lại và thay đổi những gì đã xảy ra, giống như tôi không thể tìm lại được viên thủy tinh đã mất. Nhưng có sao đâu, bởi ít nhất là tôi đã có những phút giây hạnh phúc nắm trong tay một ngôi sao màu đỏ. Và dù đã mất nó, tôi giờ đã  có thể mỉm cười về nỗi đau khổ trẻ con ngộ ngĩnh của mình, đã học để không đánh mất những ngôi sao tôi đang có trong tay.

Những lúc buồn, tôi lại nghĩ về ngôi sao màu đỏ ngày nào, về việc tôi đã mất nó và đã tìm được những niềm vui mới ra sao. Ánh sáng lấp lánh của những tia nắng xuyên qua viên thủy tinh, giống như ám ảnh của tôi về một ngôi nhà gỗ ấm ánh đèn, luôn quay về an ủi. Những ký ức ấy chính là một phần tạo nên tôi, khao khát hơi ấm và sự an bình, và mong được sưởi ấm bởi một bàn tay nắm chặt.

Phạm Việt Hà

Tháng 5 năm 2012

Con gái (2)

Con là nàng tiên nhỏ,

Thích chạy đua cùng gió

Nhảy nhót với Sơn Ca

Thì thầm cùng hoa cỏ,

Thích hứng nắng trong lòng tay bé nhỏ,

Cắt gió mỏng làm khăn,

Se mây thành sợi mỏng.

***

Kìa nắng này rất trong,

Kìa mật kia rất ngọt,

Chỉ có gai là khác,

Giấu mình dưới cỏ sâu.

Bị gai cào có đau,

Cố đứng lên con nhé,

Bởi rồi con sẽ biết,

Gai nhọn nấp ở đâu.

***

Cuộc đời này mênh mông,

Bước chân con vui vẻ,

Nhưng đừng quên tiếng mẹ,

Nhưng đừng quên đường về.

Phạm Việt Hà

Tháng 5 năm 2012

Tươi mới ngọt ngào

Vào một ngày đẹp trời, tôi bỗng nhớ nhung nhan sắc và sức sống căng tràn tôi từng có. Thế là tôi quyết cho mình một ngày tươi mới ngọt ngào.

Trời vừa mưa cả đêm hôm trước, và sáng nay nắng tỏa chói chang trên những tán lá cây trong vắt sũng nước. Tôi lái xe đi làm, ngập mình trong nắng sớm và sắc rực rỡ của tím bằng lăng, đỏ phượng vĩ, xanh xà cừ và váy hoa tung tẩy. Từng giác quan đều nghểnh đầu hít hà sung sướng, sức sống căng tràn cuồn cuộn chảy trong cái cơ thể tưởng đã xộc xệch và khô héo của nàng mái già quá đát. Tôi bỗng thấy mình ngọt ngào xinh đẹp lạ thường, và muốn cả thế gian biết là tôi đẹp.  Ngã tư đèn đỏ, tôi đưa mắt liếc chàng trai đi cạnh, chắc mắt tôi long lanh tình lắm, nên chàng đỏ mặt xấu hổ, phóng vù lên trước cả khi đèn chuyển sang xanh, tiếng chàng lầm bầm bay vụt lại phía sau: “Vừa già, vừa xấu mà cũng đòi liếc mắt tống tình!”. Hí, chắc chàng mê tôi lắm, nhưng xấu hổ, chẳng chịu nhận đây mà. Chẳng sao, miễn là tôi tự thấy mình chín đỏ mọng tình.

Vẫn còn sớm, tôi rẽ vào quán cà phê, chọn một cái bàn nhỏ trên hè phố. Tôi muốn ngồi giữa thế gian tuyệt đẹp quanh mình, và để người qua kẻ lại đều phải ngoái đầu liếc nhìn nhan sắc của tôi. Cậu bồi trẻ tiến lại, nhìn tôi kính cẩn: “Bác dùng gì ạ? Hôm nay nhà con có bánh trà xanh mới làm đấy ạ.” Cái thằng này đúng là mắt quáng gà, tôi đẹp thế này, trẻ thế này mà dám xưng là “bác”. Thôi thì đành thể lượng, tôi gọi hai cái bánh trà xanh và một ly nâu nóng. Bánh ngon tuyệt, thơm và mềm, vị trà thanh dịu từ môi. Thôi thì gọi thêm cái nữa. Lúc trả tiền, tôi nghe cậu bồi trẻ thì thầm với cô thu ngân: “Bác này già rồi mà còn ăn khỏe, thể nào rõ béo!” Tội nghiệp mấy đứa, chẳng hiểu gì về vẻ đẹp phồn thực và ý nghĩa của những cái hông to.

Giờ phải đến phòng quay phim, hôm nay tôi ghi số đầu tiên của loạt bài sẽ phát sóng mùa thi này. Cô bé hóa trang vừa bôi kem che khuyết vừa cằn nhằn là da tôi khô quá, và mắt rõ nhiều quầng đen. Còn cậu quay phim thì bắt tôi hết đứng lại ngồi, hết nghiêng rồi lại thẳng, chỉ để che được cái bụng mỡ và cái eo phình duyên dáng của tôi. Chỉnh lên chỉnh xuống rồi thì cũng xong được việc. Hết buổi, cô biên tập viên nhỏ nhẹ: “Cô đứng tuổi rồi, chịu khó tập cho người nó gọn.” Sao họ chẳng nhìn ra vẻ đẹp ngọt ngào tôi có.

Trưa, tranh thủ đi ăn với mấy chị bạn, tôi hy vọng là sẽ nhận được ít lời khen từ những đồng minh cùng lứa. Cả bữa trưa toàn quanh quẩn chuyện chồng-con-tập tành-thuốc men-thực phẩm. Chả ai chịu nhìn cái váy hoa tôi mới mua và màu son cánh sen tôi tô rất nhẹ. Rồi cuối cùng thì chị Anh cũng quay ra nhìn tôi lạ lẫm: ‘Này, dạo này em tiến bộ đấy nhé, lại còn mặc váy hoa. Trước toàn quần ka-ki với áo vải thô.” Mặt mũi tôi tươi hẳn, ít ra là cũng có người nhìn ra sự tươi mới của tôi. Chưa kịp mở mồm, chị tôi đã tiếp: “Nhưng mà…hoa này hơi…ừ..ừ..”. Haizz!

Thế là đã hết nửa ngày. Vẻ đẹp của tôi chắc hẳn rất đặc biệt và kín đáo, bởi có quá  ít người nhìn ra được. Nhưng phàm thứ gì đặc biệt thì hẳn là rất quý. Thế nên tôi lại thấy vui vui, rằng tôi đặc biệt.

Ít ra là tối nay tôi sẽ về nhà, cưỡng bức bố con nó xác nhận vẻ ngọt ngào tươi mới của tôi. Nếu không thì cũng chẳng sao, vì tôi sẽ lại tự nhủ rằng tôi tuy không đẹp nhưng mà tốt bụng.

Phạm Việt Hà

Một ngày ngọt ngào cuối tháng 5

Dễ sướng

Đi làm về qua hàng hoa quả, ngửi thấy mùi sầu riêng chín thoảng, nghĩ đến đến màu vàng mượt mịn của cùi quả, nghĩ đến cái vị ngọt ngào béo ngậy tan trong miệng, đến mùi thơm nấn ná trong nhà, chẳng thể kìm lòng được. Thế là vòng xe ngược lại, làm một trái, khoan khoái và hạnh phúc tràn trề. Đúng là đồ trần tục.

Cuối giờ làm, hai vợ chồng ý ới gọi nhau về, trời cuối đông lạnh ẩm dịu dàng, tự nhiên nghĩ đến vị cay của gừng, mùi thơm của lá chanh, màu đỏ của ớt tươi bằm thật nhuyễn và vị hăng hăng của tỏi được nghiền thật nhỏ. Thế là hẹn hò nhau ở quán ốc Liễu Giai, hai bát ốc to một bát ốc nhỏ, thêm hai cốc trà nóng với một đĩa dưa chuột chẻ chấm muối ớt.  Hít hà, chẹp chẹp, xuýt xoa, hỉ hả sung sướng.

Sáng Chủ Nhật, cả nhà nằm ngủ nướng. Cả tuần phải dậy sớm về muộn, cuối tuần bọn trẻ xin mẹ cho ngủ cho cháy khét giường thì thôi. Dương gác mẹ, mẹ gác bố, bố gác cái chăn. Phong ở trên phòng, sáng lò dò xuống úp thìa nằm ké. Ba con nhợn béo với một cây mía còi nằm vắt lên nhau, ôm –gác-quặp-quàng, lộn xộn và bừa bãi trên một cái giường cọt kẹt 16 tuổi. Thế mà thấy sao mà sung sướng-ấm áp-an bình-giàu có thế.

Đợt này việc cơ quan nhiều quá, đầu đau nhức vì đọc nhiều tài liệu, mắt nhức vì nhìn màn hình máy tính cả ngày. Về đến cửa, con gái chạy ra ríu rít bô lô ba la kể đủ chuyện ở trường. Chạy vào bếp, mẹ đã nấu cơm xong, có canh khoai sọ rau rút, có thịt luộc chấm mắm tôm chua, có cả cà nhà tự muối. Lưng áo mẹ ướt sũng mồ hôi, tay cầm cán chảo, tay đảo món xào. Bỗng thấy công việc mình làm chẳng đáng một phần nhỏ những gì mẹ bền bỉ làm lụng mỗi ngày. Tự thấy có lỗi vì đã không đỡ đần được mẹ nhiều hơn. Tự thấy mình may mắn, vì mỗi ngày về đều được gặp bố mẹ già, con nhỏ.

Đôi khi lẩn thẩn nghĩ, hay là mình đang già đi, chỉ quanh quẩn với những giấc mơ nhỏ bé, dễ dãi hài lòng. Nhưng lại thấy, sống bình thường được thế này đã là nhiều lắm, bao người đang chật vật để có được cuộc sống bình thường còn chả được đấy thôi. Hạnh phúc với những thứ bình thường, là tự bản thân mình biết đủ để cuộc sống của mình tròn vị. Còn cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày với những điều nhỏ nhặt, là trong lòng đã có được chút tự tại, không phải dùng những thứ gia vị mạnh để lấp đi cái nhạt nhẽo của bản thân, chưa phải dùng những thứ to tát xa xôi để điền đầy nỗi trống trải quá lớn trong lòng.

Hay là mình lại AQ rồi nhỉ?

Phạm Việt Hà

Tháng 5 năm 2012

It’s time

The wind blows

Through the windows of my soul,

Spreads out fears,

Unveils  my secret tears,

Cheers my dark thoughts,

Gives excuses for being  not.

***

The sun rises,

Like a big red pie,

shreds light on my face,

Dries up the tears,

Drives the darkness away.

The wind slows down and gets lost,

Smile shines.

It’s time for a new start!

Phạm Việt Hà

Tháng 5 năm 2012