“Như cành phong non chiều xưa em nép vào anh
Vừa thấy yêu thương giờ hóa xa lạ”
Đã 4:00 giờ sáng. Mất ngủ và mải mê nghĩ về những cây cầu. Chồng chị vắng nhà. Anh đi chụp ảnh với những chiếc máy ảnh tuyệt đẹp và tinh xảo đựng trong túi da lạc đà, với những người đàn ông coi chụp ảnh là một thú chơi và những người phụ nữ quàng khăn lụa Hermes sưu tập đàn ông thông minh và máy ảnh đẹp như đồ trang sức. Thế giới ấy không có chị, người phụ nữ 40 đi chiếc xe máy 11 tuổi , để cùng một kiểu tóc suốt 7 năm, dùng mãi một chiếc máy ảnh Sony bán tự động mốc ống kính để chụp trẻ con bà già và những cây cầu chị đã đi qua. Hôm nay chị tự hỏi, mình thuộc về thế giới nào của anh?
Những cây cầu cong và hẹp qua những con suối ngầm xanh um cây bụi. Những cây cầu bê tông xám mốc rộng thênh thang chạy trên cao thành đường lớn không bóng cây trong nắng hanh vàng. Cây cầu bắc ngang hai bờ cong của vịnh biển mênh mông nước xanh và tàu cá. Và cây cầu nhỏ có chị đứng đợi mòn mỏi, nhìn nước chảy dưới chân tự hỏi “Mình đợi đến bao giờ?” Tự nhiên chị nhớ tới cây cầu chị từng đứng trú mưa và cuộc nói chuyện của hai người lạ kiệm lời. Người phụ nữ bảo “Em không cần.” rồi im lặng. Người đàn ông đáp “Nhưng anh cần.” và lặng lẽ cầm ô đứng sau che cho người phụ nữ suốt cơn mưa. Chị từng băn khoăn họ là gì trong thế giới của nhau và liệu có ai đứng cầm ô che mưa cho chị trong gió rét ngay cả khi chị không cần đến.
Mà hình như chị đã đặt câu hỏi sai? Đáng ra phải hỏi “Anh thuộc về thế giới nào của chị?” Và “Chị có thể làm gì thay vì đợi?” Chị hoàn toàn có thể mua được dăm chiếc máy ảnh loại vừa, lái một cái ô tô không quá đắt, dùng khăn lụa Hermes và đi chơi cùng những người đàn ông thông minh khác. Nhưng chính chị đã chọn không tham gia trò chơi xa xỉ đó, chính chị thấy thoải mái hơn khi mặc một cái váy đen vải cotton rộng thùng thình và đi xăng đan đế trệt loại thường, để kiểu tóc dài buộc túm tiện lợi và dùng chiếc xe cũ đã cùng chị rong ruổi suốt nhiều năm.Thế giới của chị là do chị chọn, cũng như anh có cách sống của riêng mình. Anh có thể chọn là một phần của thế giới ấy, cũng có thể không. Chị chỉ có những ngày hữu hạn cho niềm vui của mình, thế sao không dùng nó để vui và làm những điều chị thích thay vì đứng ở cây cầu nào đó đợi và lo lắng buồn phiền.
Có lần chị đã kể cho chồng về “Những cây cầu ở hạt Maddison”, câu chuyện anh chưa từng đọc về Francessca, một cô giáo trường nữ sinh bỏ dạy theo chồng về nông trại sống cuộc đời yên ả cho tới ngày gặp hắn, gã đàn ông 52 tuổi tên Robert Kincaid, nhiếp ảnh gia của những vùng đất mới và những cây cầu. Chị đã bảo với anh, rằng chị căm ghét Francessca bởi cô đã ở lại với chồng thay vì bỏ đi cùng Robert, bởi cả 3 người họ xứng đáng một cuộc đời hơn thế. Rằng chị ghét Francessca còn nhiều hơn khi cô bảo đã ở lại vì Richard chồng cô, bởi chị tin cô ở lại không vì ông mà vì chính cô muốn vậy. Chị đã kể cho anh nghe về Richard-nhân vật phụ, người đàn ông chân thành yêu vợ mà không biết bà dành cả phần còn lại của đời mình tơ tưởng những cuộc ái ân với một người đàn ông khác. Anh im lặng lắng nghe và hình như hiểu điều chị muốn nói.
Những cây cầu bắc ngang khoảng cách, nối liền hai thế giới tách biệt. Cả đời mình chị say mê xây những cây cầu mà quên mất, ngay cả khi đã có cầu ở đó, người ta vẫn có thể chọn không bước chân qua. Sẽ là vô ích nếu chị cứ đứng mãi cạnh một cây cầu và chờ đợi một người đã đi sang ngả khác, sải chân trên những cây cầu khác, không quan tâm chị đã xây cả một cây cầu, đã đứng dưới mưa chờ đợi.
Đã 6:30 phút sáng và những cây cầu bắt đầu mờ nhạt trong tâm trí nhòe mưa ướt của chị. Chỉ còn dáng chị đang bước đi xa khỏi những cây cầu.
Phạm Việt Hà
Tháng 8 năm 2014
(Bài viết cho tạp chí Tư vấn Tiêu dùng số tháng 10 năm 2014)