Hồi nhỏ, tôi thường ước làm một ngọn gió nhỏ có đôi cánh trong suốt mềm mại, mạnh mẽ sải dài như cánh đại bàng. Trong những giấc mơ, tôi thấy mình bay qua cánh đồng rừng cây, khi nghịch ngợm níu ngọn tre già lúc thảnh thơi thả mình trên ngọn cỏ. Nghe bà ngoại kể rằng con người ai cũng có tiền kiếp, tôi tin rằng kiếp trước mình là gió và những ký ức của ngọn gió nhỏ ấy theo mình đến tận kiếp này. Lớn hơn một chút, những lúc la cà ngoài bờ ao rìa ruộng, tôi lại say mê ngắm những chú chuồn chuồn cánh mỏng và trong như nắng cầu vồng nhởn nhơ bay lượn. Trí tưởng tượng của tôi theo lũ chuồn chuồn ngô, chuồn chuồn kim, chuồn chuồn ớt lang thang nơi rừng xa biển rộng tới những xứ sở chưa ai từng tới.
Lớn lên, lấy chồng sinh con tôi lại thấy mình giống như bụi táo gai, đâm rễ vào đất chắt chiu nhựa sống nuôi con, nép mình vào bóng cây thông lớn kế bên những khi gió bão. Tôi dần gắn bó với mảnh đất mình sinh ra và lớn lên, quyến luyến với từng món ăn quán nhỏ nơi góc phố, với bốn mùa thay đổi trên con đường đi làm, với mùi cà phê thơm dịu mỗi sáng đón tôi khi bước vào phòng làm việc và những người đã cùng tôi đi qua cả bình yên và bão tố. Những lo toan cơm áo chồng con công việc đã làm tôi quên mất ngọn gió nhỏ từng thổi trong tôi, quên cả những ước mơ tôi từng gửi theo những cánh chuồn chuồn mong manh trong nắng chiều gần tắt.
Con trai 7 tuổi đi dã ngoại với lớp mua về tặng mẹ một con chuồn chuồn tre sơn màu đỏ với những vân hoa nhỏ trên cánh. “Con chỉ đủ tiền mua có thế.”, con áy náy bảo. “Nhưng mẹ biết không, con chuồn chuồn này hay lắm, chỉ cần một điểm tựa ở đầu là nó có thể cân bằng cả thân mình trong trong không khí, trông cứ như đang bay ấy.” Nhìn con trai vui sướng nâng chú chuồn chuồn trên đỉnh ngón tay rồi khoát rộng cánh tay đưa chuồn chuồn lướt trong không khí, tôi thấy lại mình của những năm tháng đầy ắp trí tưởng tượng, ước mơ và sức sống, chợt thấy con gió nhỏ ngày nào lao xao thổi lại và những cánh chuồn chuồn trong suốt bay rợp một khoảng trời đỏ rực ánh hoàng hôn. Tuổi thơ của tôi sống lại nhờ chú chuồn tre trong tuổi thơ con nhỏ, lẽ nào tôi để những lo toan bộn bề vùi lấp một phần đẹp đến thế trong tôi lần nữa.
Những cơn gió trong tôi không nhổ bật rẽ của bụi táo gai đang trổ nụ, và những cánh chuồn chuồn không làm tôi thành kẻ vơ vẩn hão huyền. Chúng giống như điểm tựa nhỏ níu chú chuồn tre vào ngón tay hồng bé xíu của con trai, giúp cân bằng những áp lực lo lắng mà tôi phải chịu và nâng tôi vượt lên trên rất nhiều đố kỵ, bon chen phiền muộn. Thi thoảng tôi theo ngọn gió nhỏ đi xa để biết nhớ những gì tôi đang có và được nhìn thấy bầu trời không gian khác lạ, như chú chuồn chuồn nhỏ bay khỏi bụi táo già cạnh cái ao nó sống để đi chơi và khi cánh mỏi lại quay về tổ trên cành táo mảnh soi mình xuống mặt ao trong. Thi thoảng, tôi đem những con chuồn chuồn của mình tặng một vài người đặc biệt, những người hoặc đã giúp tôi thành người tử tế hơn hoặc tôi tin đã đánh mất điểm tựa của mình đâu đó trong những bước ngoặt không ngờ của cuộc đời. Từ đáy tim mình, tôi tin những chú chuồn chuồn tre sẽ giúp họ tìm lại ngọn gió lành từng thổi trong lòng họ và sự bình yên tĩnh lặng của đôi cánh chuồn chuồn soi trên mặt hồ thu.
Bạn đã tìm lại được ngọn gió của mình chưa?
Phạm Việt Hà
Tháng 11 năm 2017