Mưa hạ

Genderchats

dsc07963.jpgTháng bẩy, những ngày nắng chói chang, những đêm đèn sáng rực, em như người sống 24 giờ lộ sáng, căng khát bải hoải. Những dự án nối nhau, những va chạm không người thắng cuộc, những chào mời tệ hại. Thành công không dễ. Có chút thành công mà không tự hủy hoại mình, dù là tinh thần hay thể chất lại càng gần như không thể. Em nhìn thấy nhiều quá những người bạn cũ, tự biến mình thành kẻ không quen, tự bán những thứ mình từng trân quý, tự buông tay đánh mất thứ không thể mua được để kiếm danh lợi cỏn con. Mệt mỏi, em như người ngạt thở giữa những bức tường tràn sáng, như kẻ ngây thơ si tình cầm khiên cưỡi ngựa oai hùng đánh nhau với cối xay gió mong cứu người yêu.

 Nhiễu loạn dồn dập làm em bối…

Xem bài viết gốc 535 từ nữa

Gọi nắng

Genderchats

“Nắng vàng em đi đâu mà vội…Mà vội nắng vàng nắng vàng ơi.”

DSC03724Mùa nước nổi. Mặt trời rắc tia nắng đầu tiên xuống dòng sông, dòng sông cựa mình cuồn cuộn chảy cuốn những đám lục bình xanh bồng bềnh và thuyền bè ra biển. Đám cò trắng lượn trên cao, soi mình trong ánh sáng mỏng tang chiếu xuống qua quầng mây bạc. Cá lòng tong, cá rô, cá tràu quẫy mình bắn những tia nước nhỏ lấp lánh trên dòng nước. Gió rì rào thổi qua rừng dừa nước trải dài dọc dòng sông bát ngát xanh. Mặt trời lên cao dần, nắng vàng tràn ngập khắp nơi-trong veo rực rỡ mà không oi ả, vàng sóng sánh chứ không chói lóa.
12800367_10153624636203371_1013024517051046332_n

Đợt công tác này, mình ở sát sông Sài Gòn, sáng sớm qua cầu sông Đồng Nai về Long Thành làm việc, tối tắt nắng…

Xem bài viết gốc 567 từ nữa

Tắm mưa

Genderchats

Đang đạp xe từ Đại học Thủy Lợi xuyên qua làng Khương Thượng về Trường Chinh thì mưa bất ngờ đổ ào ào xuống đầu. Bà con chạy toán loạn trú mưa, đường làng bỗng chốc vắng tanh sũng nước. Đã định tạt vào đâu đó trú, chợt nhận ra lâu quá rồi chưa được tắm mưa. Chỉ còn hơn cây số nữa là về đến nhà, đường làng lại thênh thang, mưa rào mát rượi, tự nhiên lòng muốn hét lên “tắm mưa đê!”. Thế là cứ thế thủng thẳng đạp xe trong mưa như con dở hơi. Mắt kính nhòe nhoẹt, kệ, tay lái xe tay lau mắt kính. Đầu tóc quần áo, điện thoại ướt sũng, kệ, về nhà sấy sau. Mưa đầu mùa chứa đầy acid và bụi độc, kệ. Những người đang trú mưa dọc đường nhìn nửa tò mò nửa băn khoăn như nhìn con…

Xem bài viết gốc 468 từ nữa

Chuyện nhặt

***

5 giờ sáng, mình đang đứng bên này của con đường lớn, họ đứng bên kia của con đường.

Người đàn ông vung tay tát mạnh vào mặt cô gái. Cô bật khóc nhưng không tránh đòn cũng không chạy đi. Trong một thoáng, cô ngửng đầu nhìn người đàn ông đang lồng lộn vung tay guồng chân lớn tiếng chửi rủa, ánh mắt đau đớn đến quặn lòng.

Người đàn ông bỗng giữ chặt vai cô gái hét “Tại sao cô làm vậy? Tại sao?” người anh cong gập xuống phía trước như sắp đổ. Cô gái ôm giữ người anh dựa vào người cô. Hai người họ dựa vào nhau xiêu vẹo trên hè vắng, xiêu vẹo!

Mình lên xe, băn khoăn tự hỏi cái gì đã khiến họ làm tổn thương nhau và cái gì đã kéo họ ôm giữ nhau thành một hình dáng chung xiêu vẹo vào phút cuối phía bên kia con đường.

***

Cô bé trạc 7-8 tuổi níu tay người phụ nữ trẻ nũng nịu “Dì ơi, đồng hồ của con hỏng rồi!”. Người phụ nữ cau mày “Thì con nhờ mẹ đi sửa.” Cô bé có vẻ dỗi “Nhưng mẹ bảo con là dì giàu nên nhiều đồng hồ xịn. Con chỉ cần bảo dì là đồng hồ hỏng thì thể nào dì cũng cho con một cái. Thế mà dì ky bo!” Bà dì chu mỏ tần ngần “Của một đống tiền, để nghĩ đã.” Cô bé kéo mặt dì về phía mình năn nỉ “Không, dì phải cho con cơ. Cho con cái đồng hồ hồng dì mua ở Nhật cơ!”

Mình nghe hai dì cháu nói chuyện bỗng giật mình. Bà mẹ cô bé đã dạy con kiếm thứ mình muốn bằng cách xin xỏ từ rất sớm và cô bé có vẻ học khá nhanh. Ở nhà mình, bọn trẻ được dạy rằng những thứ không phải của mình thì không được tự ý chạm vào hay xin xỏ của người khác. Con gái mình sẽ nghĩ gì nếu ở đây hôm nay.

***

Phạm Việt Hà

Tháng 8 năm 2017

Cái thân ốm

Một đợt dài mình đi nhiều việc cũng căng nên mệt. Tự nhủ sáng cố dậy vui vẻ cả ngày là sẽ khỏe, thế mà sáng ra người nặng trĩu, chân tay như đi mượn, cố mấy cũng không thể ngóc đầu dậy được. Mình khó thở, ngực tức và đau thắt, cảm giác như ô-xy trong không khí xung quanh đã bị hút hết, còn lại là thứ hồ dán trong suốt đặc quánh dính chặt vào họng, vào phổi theo từng hơi thở.

Ngoài kia, mặt trời chiếu những tia nắng đầu ngày vào phòng kính trồng hoa cạnh cửa. Mình vốn rất thích nằm trên giường ngắm nắng sớm tràn vào phòng kính trồng hoa, vậy mà hôm nay chúng bỗng thành quá chói và mạnh với mắt mình. Cả tiếng mở cửa dắt xe đi làm của nhà hàng xóm, tiếng bọn trẻ đạp xe cút kít nô đùa trước sân cũng trở lên quá ồn và khó chịu. Cái thân tròn dỗi cả với ánh sáng và tiếng động rồi.

Hình như dỗi nẫy vậy vẫn chưa đủ, cơ thể mình quyết định hành chủ nó thêm chút nữa. Phòng cấp cứu bệnh viện Việt- Pháp vốn rất vắng cuối tuần vậy mà hôm nay đông nghịt từ sáng sớm. Mình được cho nằm trên băng ca vì bệnh viện đã hết giường, có quá nhiều bệnh nhân sốt xuất huyết nhập viện. Truyền dăm chai nước với ít thuốc nhì nhằng xong thì mình xin về, nỗi sợ bị lây chéo bệnh mới làm mình khỏe hẳn. Bác sĩ cũng chẳng muốn giữ vì họ cũng chẳng có chỗ cho mình nằm.

Gần một tuần ăn cháo nằm dài đo giường đau ê  ẩm thân cành, đếm hơi thở nặng nhọc của mình và nhớ những lúc ô xy tràn ngập phổi, gió vờn tóc giữa trời xanh nắng sớm, mình thương cái thân mình phải cõng cái đầu tham lam gì cũng muốn. Mình biết tội mình rồi, cái thân tròn vo ơi đừng dỗi nữa!

Việt Hà