Chủ Nhật, mới 4 giờ chiều trời đã tối, thành phố vắng và yên tĩnh. Bồn nước khoáng nóng giữa quảng trường không ngớt phả hơi nghi ngút vào không gian lạnh buốt. Những con đường nhỏ lát đá quanh quảng trường len giữa những cửa hàng đóng cửa ngủ say vắng bóng người, đàn bồ câu thong thả ăn bên gốc cây rụng lá trong tiếng chuông nhà thờ đổ dồn ngân nga từng góc phố. Hàng sồi trơ xương gầy đứng chịu rét trên đám lá khô rụng thành thảm dầy dưới gốc. Cây khô, lá khô, cả bước chân cũng nghe khô khốc. Quanh quán ăn nhỏ cạnh công viên, dăm chậu hương thảo xanh mướt và true lavender hoa đã tàn khô nhưng vẫn cố vươn những mầm lá xanh nhạt. Ngắt một nhánh nhỏ hương thảo, xát mạnh trong lòng tay rồi hít hà. Trong giây lát ngắn ngủi, hương thơm nhẹ và nóng quấn quýt lấy khứu giác như thể mùa đông không ở đó.
Đêm. Khu chợ Giáng Sinh ở Wiesbaben đông dần. Tiếng bọn trẻ cười tràn trên vòng ngựa gỗ. Những quán rượu Glühwein nóng đông nghịt người ngay cạnh vòng quay lấp lánh ánh đèn vươn cao giữa quảng trường. Ông bà cụ tình tứ nắm tay nhau uống rượu Gluhwein trong cốc sứ, những đôi tình nhân hôn say đắm giữa phố, cặp vợ chồng vừa trông con vừa chia nhau cái bánh mì kẹp xúc xích béo ngậy phết mù tạt hạt cải vàng, từng nhóm thanh niên ồn ào vừa đi dạo chợ vừa tán chuyện. Không gian thơm dịu mùi quế, mùi vỏ chanh, mùi rượu nho lẫn mùi bánh stollen ngọt đậm. Ban nhạc đường phố say sưa chơi,mắt không nhìn vào cái mũ trống cô độc một đồng xu lạnh cóng.
Người đàn ông to lớn mặc áo lông trắng bán những ngôi nhà đồ chơi xin đẹp đầy mầu sắc và tinh dầu oải hương nhà tự trưng cất. Trông ông có phần dữ tợn, nhưng nói chuyện lại rất duyên dáng bằng thứ tiếng Anh rõ và trầm. Ông ngọt ngào rủ mình thử tinh dầu oải hương và kể về cách làm những ngôi nhà gỗ, về mùi hương của gỗ và vẻ đẹp của chúng. Mình bước ra khỏi cửa hàng với lọ tinh dầu xinh xắn và mùi oải hương dịu dàng trên tóc và tiếng ông chủ quán nói với theo “Have a great evening, Charming!” Người đâu mà khéo nịnh!
Chỉ có duy nhất một buổi chiều rảnh rỗi, không họp hành làm việc, đi từ Frankfurt về đến Wiesbaden thì đã 3.30 chiều. Bảo tàng thành phố Wiesbaden đóng cửa lúc 5 giờ, mình chạy bộ ra mua vé lúc 4 giờ.
Bộ sưu tập tranh của Alexej von Jawlensky, niềm tự hào mỹ thuật của Wiesbaden không quá nhiều, chỉ treo đủ trong hai căn phòng lớn. Những bức chân dung ông vẽ trông đều đơn giản nhưng vô cùng biểu cảm. Vẻ dịu dàng hay thô tục, nham hiểm hay ngây thơ, say đắm hay hững hờ, đa tình hay đoan trang đều hiển hiện trong đôi mắt, hướng nhìn, gò má, khuôn miệng, đường cong của dáng ngồi và những quầng sáng tối. Những đôi mắt đều như biết nói và những khuôn miệng người đều giấu một câu chuyện phía sau. Ông đặc biệt vẽ nhiều chân dung phụ nữ, cả những người rất đẹp và người không đẹp và dùng nhiều gam màu mạnh khi vẽ họ, đặc biệt là màu đỏ.
Caravaggio’s heirs- bộ sưu tập tranh của Caravaggio ( Michelangelo Merisi xứ Caravaggio) và những người theo trường phái của ông , phần lớn là tranh tín ngưỡng khổ lớn, miêu tả điển tích trong kinh thánh và lịch sử. Những bức tranh vẽ bằng cả trăm nghìn nét bút tinh vi tuyệt đẹp, bi thảm và kịch tính, sự đối lập giữa các khoảng sáng tối có lúc khiến mình có cảm giác đang ngắm một bức tranh ba chiều. Những nhân vật khi thì được làm nổi bật trên nền bóng tối, khi bị nuốt vào trong đêm sẫm. Chúng thật và hoàn mỹ đến ám ảnh và u ám, ám ảnh cả màu đỏ của máu chảy và quầng sáng của binh khí được mài bóng loáng, cả đường nét cơ thể ngọc ngà và những nếp gấp áp quần mềm mại, cả ánh mắt nhìn đau đớn và lạnh lẽo. Mình bước ra khỏi phòng tranh, cảm giác ngắm nhìn một thứ gì đó vô cùng đẹp, nhưng lại khiến mình thấy run sợ và mâu thuẫn. Mình ra muộn, cả bảo tàng chỉ còn mình và mấy người phụ trách an ninh. Họ đã rất lịch sự và kiên nhẫn với vị khách cuối cùng.
Cứ đi xa là mình ngủ ít và dậy từ rất sớm. Hành lý đã gọn gàng xong xuôi, mình mặc quần áo ấm rồi đi bộ ra công viên thành phồ, vẫn còn 1 tiếng nữa mới phải lên đường. Trời lạnh âm 2 độ C, những thảm cỏ đóng băng, sương đêm đóng băng trên lá rụng, cả ghế ghỗ bên hồ cũng đóng một lớp băng mỏng, không thể ngồi lên được. Đàn vịt rẽ nước bơi trong hồ trong ánh sáng mờ buổi sớm, tiếng chúng kêu khàn khàn buồn bã và ngắt quãng kiểu “lạnh quá! lạnh quá!” Mặt trời lên đỏ lựng, những tia nắng đầu tiên xiên qua cành khô trên những cây bạch quả và cây sồi khẳng khiu. Khoảnh khắc mặt trời mọc ở xứ lạnh ngắn ngủi, chỉ dăm phút những tia nắng sớm đã bị mây che khuất, chỉ còn chút ánh sáng nhợt nhạt và lạnh lẽo sau bình minh. Ông bố mang con trai nhỏ và chú chó đen ra quảng trường trước Casino cạnh công viên. Cả ba cùng chạy trên thảm cỏ phủ sương giá, tiếng băng mỏng vỡ kêu lách tách như gương vỡ. Tiếng cười cậu bé trong veo như chuông gió giữa quảng trường, hòa cùng tiếng chú chó con sủa vang vui vẻ.
Bỗng nhớ tới bài hát của Sara Barailles, “…This is my winter song. December never felt so wrong, cause you’re not where you belong -inside my arms. Is love alive? Is love alive?…”, mình mỉm cười rảo bước về khách sạn.
Phạm Việt Hà
Wiesbaden, tháng 12 năm 2016