Ông xã bảo vợ xin nghỉ phép mấy ngày có việc, hóa ra hắn đưa vợ đi chơi Hồng Kông. Hắn bảo em học tiếng Trung năm năm mà chưa sang Trung Quốc thì dở, mà cũng đã mười bốn năm hai vợ chồng mới trốn con đi chơi riêng, thường thì cứ đứa đi đứa phải ở nhà giữ tổ.
Khu Central District hừng hực biểu tình đòi dân chủ, sinh viên bám trụ ngày đêm yêu cầu chính quyền Bắc Kinh thực hiện cam kết “Một quốc gia-hai chế độ”, cảnh sát làm nhiệm vụ nhưng ngấm ngầm thương xót ủng hộ con em mình, từ ánh mắt nhìn đến hành vi cử chỉ. Dưới Exchange Square những đoàn người tuần hành giơ cao biểu ngữ, hô vang khẩu hiệu. Trên tầng cao cạnh đó, tòa nhà của Apple, cũng là những đoàn người kiên nhẫn xếp hàng dài dằng dặc, nhưng là để chờ mua Iphone 6. Ngay trên đường đi trên cao nối bến phà Star Ferry với các khu nhà lớn ở trung tâm, những nhóm con buôn xúm xít vác từng bao tải iphone 6 mời mọc khách mua với giá cao hơn giá gốc. Mỗi nhóm người làm việc của mình, theo cách nhìn của mình về quyền và trách nhiệm.
Khu Cửu Long, đường Nathan rầm rập người mua sắm hàng hiệu, mỹ phẩm, đồ bổ và đồ trang sức, từ 9:30 sáng đến 1 giờ đêm không lúc nào ngớt người, đêm sáng như ngày, ngày tù mù giống đêm. Đồ trang sức bày trên ô cửa chủ yếu dùng kim cương và ngọc bích hoặc vàng mười, thiết kế phô trương lộng lẫy. Các nhà hàng đủ loại từ sang đến hèn đông nghịt người ăn, quán xá thơm phức mùi xào nấu, bán từ bào ngư vây cá tôm càng Alaska đến đồ nhậu bình dân. Hai vợ chồng luồn lách vào chỗ chỉ có người Hoa ăn trong khu chợ Temple Market. Mấy bác đầu bếp quần sóc, cởi trần mồ hôi nhễ nhại nổi lửa bập bùng xào nấu xuyên đêm, bàn ghế xập xệ, hải sản tươi, mùi hành tỏi, xì dầu, dầu ăn dầu hào hăng hắc nồng nồng, tiếng phổ thông tiếng Quảng tiếng Phúc Kiến đan xen lẫn lộn hơi rượu gạo.
Hai vợ chồng ở ngay khu trung tâm, cách Bảo tàng Mỹ thuật, Nhà văn hóa Hồng Kông và Bảo tàng Không gian có 3 phút đi bộ, cách Bảo tàng Lịch sử Hồng Kông và Bảo tàng Khoa học 7 phút. Bảo tàng vẫn triển lãm, giá vé không bằng giá một chai nước lọc, nhưng bộ sưu tập thì vô cùng xuất sắc. May mắn được xem bộ sưu tập tranh thủy mặc đời Tống và đời Minh, may mắn được xem bộ sưu tập điêu khắc gỗ The Tempting Touch của một nhà điêu khắc liệt cả hai chân nhưng lại tài nghệ và nhạy cảm vô cùng. May mắn lạc bước vào khu trưng bày ảnh của những nhiếp ảnh gia già chụp streetlife Hồng Kông, một Hồng Kông đậm đặc chất người Hoa và tràn đầy sự sống trong mắt họ. Ngồi giữa sảnh bảo tàng tĩnh lặng ngắm vịnh biển ngút trời những tòa nhà trắng, tàu bè vào ra tấp nập, tự thấy muốn hiểu được người Hoa quả là không dễ.
Hồng Kông quy hoạch quy củ, đi lại tiện lợi và sạch sẽ. Đường xá và các công trình xây dựng không đẹp nhưng hài hòa trong diện tích hạn hẹp, các sườn núi đều được phủ màu xanh. Phương tiện đi lại công cộng vừa tốt vừa rẻ. Ngắm nhìn cả Hồng Kông từ đỉnh núi mới thấy khâm phục người dân ở đây đã tạo dựng lên một thành phố tuyệt đẹp quanh vịnh biển, biến những làng chài nghèo khó thành bến cảng sầm uất, thương mại hóa sản phẩm tứ xứ thành tiền và lợi nhuận, biến Hồng Kông thành nơi làm việc của những bộ óc kinh doanh thiên tài. Vậy mà mấy ngày ở đó, mình luôn có cảm giác bất an.
Người Hồng Kông đi nhanh, nói nhanh và ăn nhiều. Mỗi suất ăn của họ hai người Việt ăn mới hết. Dù là người lao động chân tay hay người giàu có, ai cũng mang một món đồ trang sức trên người. Tiền mặt vẫn là thứ người buôn bán thích, có cả nhà hàng ghi biển “Chỉ nhận tiền mặt”. Lòng tin vào đồng tiền sờ được, đếm được, giấu được, trốn thuế được mạnh không khác gì ở Việt Nam. Sự phán xét và ứng xử kiểu châu Á dựa trên bề ngoài, quần áo, đồ trang sức, thứ một người ăn uống, tiền một người có mạnh còn hơn cả ở xứ Việt mình. Đi đâu mình cũng bị hỏi có phải ở Đại lục sang không (vì mình nói tiếng phổ thông), người Hồng Kông kỳ thị vùng miền cũng không kém gì người Hà Nội.
Ở có 4 ngày bốn đêm đã nhớ nhà, chắc tại mình không thích shopping, không quen nơi ồn ã ngày đêm không phân biệt, cũng không cảm thấy ấm áp an toàn bởi luôn có cảm giác đứng giữa miệng một con thú đói ăn, một thành phố khao khát thành công và sẵn sàng trả giá, một thành phố điên cuồng kiếm tiền điên cuồng mua bán hưởng thụ, một thành phố nhiều người giàu nhưng không nhiều người hạnh phúc. Mình kính trọng người Trung Quốc vì những gì họ làm được, bởi bề sâu văn hóa mà họ có, bởi họ ngoài tròn mà trong lại vuông, nhưng mình không muốn là một phần của văn hóa ấy, không có cảm giác thoải mái khi ở giữa họ.
Mấy ngày đi chơi, chồng dẫn vợ đi chỗ này chỗ khác, thấy vợ chẳng chịu mua đồ trang sức hay thứ gì đắt tiền đâm ra áy náy, cứ hỏi em thích gì không? Mình cũng tự hỏi mình thích gì, nhưng hình như thứ mình cần và thích thì chẳng cần mua mà cũng không mua được. Bỗng nghĩ đến cái nhẫn mẹ tặng lúc lấy chồng, hình như mình chưa bao giờ đeo nó vì đó là kim cương mà chỉ nghĩ là đồ mẹ tặng, hình như cái nhẫn đã rơi đâu mất hai hạt đá nhỏ ở bên mà mình vẫn đeo ròng rã chả sửa sang gì. Mình không cần đến kim cương để hạnh phúc, hoàn toàn không quan tâm đến tên gọi đồ mình dùng, lại càng chẳng quan tâm đến chuyện mình thuộc tầng lớp nào trong xã hội. Chỉ muốn thi thoảng được người yêu dẫn đi chơi, và được yêu nhiều như có thể.
Về nhà thôi, chồng nhỉ!
Phạm Việt Hà
28 tháng 9 năm 2014