Bài viết cho tạp chí Tư vấn và Tiêu dùng (Thời báo Kinh Tế) số tháng 4 năm 2014
Giọng bà giáo sư đủ nghe, nhưng sâu và ngân nga: “Nếu các em để ý, sỏi được rải trên mọi lối đi dẫn vào khu nhà ở của Shogun, và sàn nhà bằng gỗ có cấu trúc đặc biệt để mỗi bước đi đều tạo ra những tiếng động, dù là bằng chân trần để dễ phát hiện những kẻ đột nhập bởi Tokugawa Leyasu có rất nhiều kẻ thù. Tokugawa Ieyasu là vị Shogun quyền uy vượt cả Nhật Hoàng, nổi tiếng hoài nghi, vậy mà lại mềm lòng trước Lady Chaa, một người đàn bà góa chồng nhan sắc tầm tầm. Nàng trở thành người tình của Tokugawa và sinh cho ông một con trai, dù mãi mãi không danh phận.”
Chúng tôi vừa nghe, vừa bước đi trên sàn gỗ nightingale floor kêu lách tách, ngắm trần và tường nhà được vẽ những cảnh trí xa hoa và bí ẩn, những hốc tường sâu dành cho vệ sĩ ẩn mình. Ý nghĩ của tôi trôi nổi theo những hình ảnh tuyệt đẹp bồng bềnh của những tán tùng, và ánh vàng hoàng hôn phủ xuống tòa nhà mái cong lừng lững của Nijo Castle.
– Nếu được chọn, chị muốn làm Lady Chaa hay là chính phi quyền lực?
Giọng của Y khe khẽ láu lỉnh.
– Là người được ông ấy yêu, nếu chị yêu ông ấy. Những chuyện khác đều không quan trọng.
– Đồ lụy tình! Em thì không, làm chính phi mới đáng.
Hình như Y nói đúng. Dù vấp ngã và bản năng tự vệ có làm tôi rụt rè hơn, nhưng tôi biết trái tim mình luôn mạnh hơn lý lẽ. Y nhìn khuôn mặt đăm chiêu của tôi, tủm tỉm “Nhưng chị biết không, cái kiểu mềm lòng và khờ khạo của chị rất dễ thương. Có lẽ chị được bạn bè yêu quý bởi chị hồn nhiên và thật thà đúng bản tính của mình”. Nó nháy mắt, rồi phăm phăm vượt lên đi sát cạnh bà giáo.
Nhiều năm sau, gặp lại Y tại một hội thảo ở Malina, sau chầu cà phê cập nhật đời sống yêu đương đã thay tới bẩy lần bạn gái của nó, tôi hỏi lại “Cái gì khiến em không dừng lại với một người em yêu vậy?” Y buồn buồn lắc đầu “Vì hình như em tính toán được mất nhiều quá mỗi khi yêu ai đó, cảm xúc cứ hao mòn dần. Cuối cùng những cuộc hẹn hò chỉ còn là những cuộc vui trên giường và quan hệ cùng có lợi. Nhiều lúc kết thúc một cuộc tình, em thậm chí không còn thấy buồn hay tiếc!”.
Tôi nhìn Y mà lòng thắt lại, cậu bạn học cực kỳ thông minh, tự do và tràn trề tuổi trẻ ngày nào giờ là gã đàn ông thành đạt cứng khung áo vét-cặp da-xe sang mệt mỏi và cô đơn. Y muốn rời Singapore đi Anh học tiếp, nó cần một quãng nghỉ giữa những cuộc tình, cần một không gian khác để tìm lại bản thân sau những năm phấn đấu mệt mỏi leo các nấc thang. Y nhìn tôi mỉm cười “Chị thì sao?” Tôi vẫn là kẻ hồn nhiên đến khờ khạo, cảm tính và vụng về, riêng chỉ số nhan sắc “trung bình” như nó chấm nhiều năm trước giờ đã rơi xuống thành “trung bình kém”. Nhưng cùng với thời gian, tôi hiểu rõ mình hơn, biết mình muốn gì cần gì, biết mình yêu gì ghét gì rõ ràng hơn, và vì thế chấp nhận bản thân cũng tự nhiên thoải mái hơn nhiều.
Lúc chia tay, Y ôm tôi thật chặt, cười cười “Giá mà chị cho em được một phần cảm xúc tự nhiên lúc nào cũng dư thừa của chị, cái phần cảm xúc vẫn thường gây rắc rối cho chị ấy, hẳn em đã thấy cuộc sống thú vị hơn, còn chị cũng gặp ít rắc rối hơn.” Tôi lắc đầu, đó là thứ không ai cho ai được em trai ạ, nhưng em sẽ tìm được nó nhanh thôi, nếu thực sự cần và muốn có.
Đã mấy năm nữa trôi qua, tôi không gặp lại Y, nhưng thi thoảng chị em vẫn gửi thư thăm hỏi. Hình như cậu chàng đã tìm lại thứ nó đánh rơi đâu đó giữa các vị trí thăng tiến của mình, bởi ảnh nó gửi cho tôi, những nụ cười đã tràn ngập niềm vui như tôi từng nhìn thấy và ngưỡng mộ.
Phạm Việt Hà
Tháng 2 năm 2014