“Em ra đi nơi này vẫn thế. Vẫn có em trong tim của mẹ”-Trịnh Công Sơn
Trời đất Hà Nội dạo này đỏng đảnh, đầu thu mà cư xử như là đang giữa hạ, thi thoảng lại đổ xuống một trận mưa rào bất chợt, xói đất lở đường. Nước trút xối xả, mấy cây sấu non oằn mình trĩu nước, con phố trước nhà thoắt đã thành dòng sông nhỏ. Đang lo không kịp ra sân bay, lo chuyến bay bị hoãn rồi lỡ việc thì trời bỗng tạnh như không, nắng lấp lánh chiếu xiên xuống phố qua những tàn mây mỏng.
Vào đến Sài Gòn, trời cũng lại mưa. Mưa rào nhưng mỏng hạt, ào cái đến rồi lại ào cái đi. Những con phố đoạn lấp loáng nước, đoạn lại khô cong, không khí mát và trong. Cậu lái xe bật đĩa nhạc của Tuấn Ngọc, giọng hát nam trầm thủ thỉ “Em còn nhớ hay em đã quên ? Trong lòng phố mưa đêm trói chân”. Cô đồng nghiệp Đức đi cùng hỏi “Ông ấy hát về cái gì mà nghe buồn thế chị?” Mình đáp “Về một thành phố mùa mưa và người con gái mà anh ta đã mất nhưng chưa từng nguôi nhớ.” Cô gái tủm tỉm “Mưa làm anh ta buồn đấy, chứ chẳng nhớ nhung gì ai đâu, anh ta cần một li Whiskey thôi”. Cả hai chị em cùng cười.
Bọn mình ở khu biệt thự nằm sát ngay sông Sài Gòn. Về đến nơi thì mưa đổ tầm tã. Cả dòng sông, những mái nhà, khu vườn và hàng dừa ven sông đều ướt lướt thướt, tiếng mưa rầm rập át cả tiếng sóng đập bờ kè và tiếng gió. Pha một tách trà nóng rồi tranh thủ làm việc vừa được sếp giao, nghe mưa đập vào kính ầm ào ngoài cửa sổ. Xong việc trời cũng sập tối, chạy vội ra bến tàu để đi ca-nô về trung tâm thành phố, về với mẹ.
Mấy hôm nay mẹ mệt, mình không dám ở lâu, chỉ từ lúc đi làm về đến 8:00 tối là giờ bà đi ngủ. Mẹ ốm, chị và em trai thay nhau chăm sóc. Mình chạy vào ào cái rồi lại về Bắc, chẳng khác gì cơn mưa bóng mây không đủ ướt một vạt đất khô. Mẹ bảo, chỉ cần được nhìn thấy các con quanh quẩn là đã thấy vui. Mình nghĩ, thực ra các con cũng vậy, chỉ được nhìn thấy mẹ là đã vững lòng, soi vào mẹ mà sống cho lương thiện, ấm áp tử tế.
Sáng mai mình về Hà Nội, muốn đến thăm Nhàn mà không kịp. Hồi đại học, trong lớp mình thân với Nhàn và Kim Anh. Ra trường mỗi người mỗi ngả, Nhàn vào Sài Gòn cùng chồng, chăm chỉ vững vàng lập nghiệp nuôi con, vẫn ấm áp thật thà vui vẻ. Thành phố lớn và cả hai đều bận, đi qua những con đường của nhau mà không gặp được nhau. Hẹn lần sau vậy nhé!
Nắng Sài Gòn đã lên rực rỡ, trải vàng một khúc sông như thể những cơn mưa chưa từng tồn tại. Ly cà phê sữa đá của Blue Bar thơm nhẹ trong gió sớm. Bàn bên, người đàn ông ngoại quốc giúp cô con gái bé cắt nhỏ bữa sáng trên đĩa, chị vợ dịu dàng ngắm chồng chăm con rồi thả mắt về phía cuối dòng sông. Cuộc sống yên bình chầm chậm bước trong tiếng nhạc dịu dàng.
“Em còn nhớ hay em đã quên ?
Khi chiều xuống bên sông nước lên
Én nô đùa giữa phố nhà
Có nắng vàng lạc trên lối đi…”
Phạm Việt Hà
10 tháng 9 năm 2016